Trương Linh sống cùng bố mẹ và em trai ở thành phố Thường Đức, tỉnh Hồ Nam, tốt nghiệp đại học năm 2010.
Sau khi đi làm không lâu, bố mẹ phát hiện Linh bán đồ dùng lặt vặt tại cơ quan, bày tỏ muốn kiếm được nhiều tiền. Bố mẹ Linh lo lắng vì khi đó là thời điểm các hình thức bán hàng đa cấp nở rộ nhất, đã có người ở quê họ tiền mất tật mang.
Gia đình bắt đầu quản chặt Linh, bảo em trai đưa đón cô đi làm hàng ngày, nhiều lần lục tung phòng cô để kiểm tra. Linh giải thích rằng chỉ muốn bán hàng kiếm ít tiền tiêu vặt, nhưng họ không tin.
Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm vào tháng 12/2009, họ hàng thân thích chặn Linh trong phòng, hơn chục người vây quanh ép cô xem video chống bán hàng đa cấp và bắt giao ra số điện thoại của kẻ cầm đầu. Họ tháo sim điện thoại của Linh để kiểm tra, nhưng không tìm thấy gì. Tất cả xúm vào dạy dỗ, bất chấp lời giải thích của Linh.
Cảm giác ức chế, khó chịu tích tụ khiến Linh nảy suy nghĩ “muốn thoát khỏi nơi này”. Cô tìm đến Chung Bằng, người đàn ông 50 tuổi “quen biết rộng”, do bạn trai trước đó giới thiệu. Hắn nói có thể giới thiệu cho cô một công việc lương cao ở thành phố khác, bảo cô mang theo tất cả giấy tờ đến thị trấn Tất Hà, huyện Đào Nguyên để gặp mặt.
Khoảng 7h ngày 22/1/2010, Linh rời nhà để đi làm như thường lệ, sau đó biến mất.
Lồng giam ác mộng
Chiều 22/1, mẹ Linh không thấy con gái về. Gia đình kiểm tra camera giám sát, phát hiện Linh vào cơ quan rồi bắt taxi rời đi một mình. Tín hiệu điện thoại di động dừng ở hướng huyện Đào Nguyên, sau đó điện thoại bị tắt.
Vài ngày đầu, bố mẹ Linh tưởng con gái đến nhà bạn chơi, nhưng đến Tết Nguyên đán vẫn không nhận được tin tức. Họ hỏi thăm bạn bè Linh nhưng không ai hay biết, đến rằm tháng giêng mới quyết định gọi cảnh sát. Lúc này, Linh đã bị Bằng nhốt trong nhà hơn 30 ngày.
Hôm đó, cô lên xe buýt đến thị trấn Tất Hà, được Bằng dẫn đến thôn Lục Xưởng Kiều trên núi hẻo lánh, vào một ngôi nhà hai tầng nằm ở góc làng, xung quanh gần như không có hàng xóm.
Linh nhận thấy tất cả cửa sổ của ngôi nhà đều được bịt kín bằng song sắt. Cửa và cầu thang cũng có khóa, Bằng lần lượt mở ra và đưa Linh lên tầng hai.
Vừa bước đến cửa một căn phòng nhỏ, Bằng lập tức đổi sắc mặt, dáng vẻ thân thiện thường ngày biến mất, khuôn mặt béo tròn hiện lên vẻ hung dữ mà cô chưa từng thấy. Linh chưa kịp phản ứng đã bị đẩy vào phòng, giật túi xách và điện thoại di động rồi rút thẻ điện thoại ra. Cánh cửa gỗ bị đóng sầm, khóa lại.
Linh đập cửa la hét nhưng không ai đáp lại. Bằng dọa giết và chôn cô ở sau núi để không ai biết. Linh quá sợ hãi nên không dám gây ra tiếng động nào nữa, chỉ khóc nức nở.
Căn phòng chỉ đủ chỗ cho một cái giường đơn, gần như không còn không gian di chuyển. Sau đó, Bằng thấy Linh mệt mỏi, chán nản nên cho chuyển đến một phòng khác rộng hơn một chút, có thể đi lại. Bức tường chia căn phòng thành hai phần, bên trong là chiếc giường đôi và một xô nhựa màu đỏ để đi vệ sinh, bên ngoài là bàn ghế, một máy tính hỏng và một tủ sách bị khóa.
Ngay đêm đầu tiên, Bằng cưỡng bức Linh quan hệ tình dục. Sau đó, cuộc tra tấn thể xác diễn ra mỗi tuần một lần.
Linh cố phản kháng nhưng đổi lại là những vết bầm tím và sẹo trên cơ thể do bị Bằng trừng phạt. Nghiêm trọng nhất là lần cô bị đập đầu vào tường, trán chảy máu. Linh từng tuyệt thực nhưng cuối cùng chịu thua trước bản năng sinh tồn.
Trong phòng giam tăm tối, ngột ngạt, đầy mùi chất thải, Linh không phân biệt được ngày đêm, thị lực giảm sút và xuất hiện ảo giác. Cô chỉ được cho ăn cơm trắng, lâu lâu mới được cho ra hành lang đi lại trong một phút. Cô gái 23 tuổi ngày càng gầy gò, tiều tụy, không còn sức sống.
Linh không biết rằng không ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của cô. Cửa sổ duy nhất trong phòng bị đóng chặt. Dân trong thôn hiếm khi tới nhà Bằng vì thấy khóa cửa suốt ngày, cả gia đình này luôn cự tuyệt tiếp xúc với mọi người.
Theo lời khai của con gái Bằng, hắn không cho phép Linh xuống cầu thang, nếu không vâng lời sẽ bị đánh chửi. Bằng không cho vợ con để lộ chuyện trong nhà có một phụ nữ sống ở tầng hai cho bất cứ ai biết.
Thời gian dài, Linh dần mất hy vọng thoát khỏi phòng giam, không còn chống cự quyết liệt nữa. Ban đầu cô có ý thức đi bộ loanh quanh “để chuẩn bị cho cuộc trốn chạy trong tương lai”, nhưng sau đó, cô sống đờ đẫn chỉ dựa vào bản năng.
Khi Linh mang thai, Bằng nói nếu sinh con trai, hắn sẽ thả cô đi. Khi đó Bằng chỉ có một con gái hơn 20 tuổi. Hắn từng tiết lộ với Linh rằng: “Tôi đem cô về đây là vì muốn một đứa con trai”. Linh suy đoán đây có thể là nguyên nhân quan trọng khiến vợ và con gái Bằng trở thành đồng phạm. Cả hai biết những gì cô phải chịu đựng nhưng không bao giờ đồng cảm mà còn giúp canh chừng.
Một đêm tháng 10/2010, Linh sinh con gái trong một căn nhà gỗ giữa núi rừng. Bằng tìm một bà đỡ cho cô chứ không đưa đến bệnh viện.
Sau khi sinh con, Bằng không thả cô đi. Linh cũng không được gặp lại con, chỉ nghe thấy tiếng đứa trẻ qua cánh cửa. Bằng nói với dân làng rằng con gái là đứa trẻ bị bỏ rơi ở cổng chùa, vợ chồng hắn nhận nuôi.
Cầu cứu bất thành
Trong ba năm sau khi Linh biến mất, bố mẹ cô đã đi rất nhiều nơi tìm manh mối. Vì tín hiệu điện thoại di động của con gái biến mất ở huyện Đào Nguyên, mẹ Linh mua bảo hiểm ở đây, nhờ nhân viên bán hàng quen thuộc với từng thôn làng giúp tìm kiếm. Bà đã đến tất cả thị trấn thuộc huyện này, cũng như các nhà ga và chợ sầm uất nhất.
Việc tìm kiếm khiến bố mẹ Linh gặp khó khăn vì không thể chăm lo làm ăn. Năm 2013, con trai kết hôn, họ chuyển đến nhà mới và dứt bỏ quá khứ. Trước khi rời đi, mẹ Linh dặn chủ mới hãy liên hệ ngay nếu có cô gái nào đến tìm.
Năm 2014, mẹ Linh nhận được cuộc gọi từ số máy lạ nhưng giọng nói khiến bà nhận ra ngay đó chính là con gái đã mất tích gần 5 năm.
Bà vừa khóc vừa hỏi rất nhiều nhưng đầu kia điện thoại không trả lời mà chỉ xin 10.000 nhân dân tệ và yêu cầu bà đừng báo cảnh sát. Linh không còn cách nào khác, Bằng ở ngay bên cạnh, nếu cô nói sai thì điện thoại sẽ bị ngắt ngay lập tức. Vài ngày trước, Bằng nói đang thiếu tiền, cô nghĩ có thể lấy cớ xin tiền để cầu cứu mẹ.
Sau khi cúp điện thoại, mẹ Linh bàn bạc với gia đình, quyết định không gọi cảnh sát vì sự an toàn của con. Hơn nữa, con trai đang chuẩn bị tổ chức đám cưới, nếu lúc này gia đình bị lộ chuyện có một cô con gái mất tích thì sẽ “mất mặt”. Trước đó, họ nói dối Linh đã lấy chồng sinh con ở nơi khác khi có người hỏi thăm vì không muốn mất thể diện.
Buổi tối hẹn lấy tiền, mẹ Linh gọi 2-3 chị em dâu cùng đứng đợi ở cổng công viên với túi tiền mặt, những người đàn ông thì đợi ở phía xa chờ tiếp ứng. Bằng đưa Linh đến nhưng thấy nhiều người thì lập tức bảo tài xế rời đi. Cơ hội được cứu của Linh cứ thế vụt qua.
Thoát khỏi lồng giam
Bước ngoặt xảy ra vào một buổi chiều tháng 10/2014, con gái lớn của Bằng thả Linh xuống dọn sân. Linh muốn trốn nhưng việc bị giam giữ quá lâu khiến cô đi lại khó khăn, phải bám vào tường mới xuống được lầu. Con rể của Bằng là Lỗ Ninh bắt gặp Linh, hỏi vợ đây là ai rồi trách mắng: “Giam cầm người khác là phạm pháp đấy”.
Đây là lần đầu tiên bí mật mà Bằng che giấu cẩn thận bị “người ngoài” biết đến. Sau khi phát hiện ra sự tồn tại của Linh, Lỗ Ninh bắt đầu tìm cách chuyển cô đi nơi khác.
Khoảng một tuần sau, Bằng đột nhiên trả lại chứng minh thư và yêu cầu Linh đi theo hắn ngay giữa đêm. Hắn đưa cô đến một ngôi đền ở thị trấn Nhiệt Thị, huyện Đào Nguyên để tạm lánh.
Ba ngày sau, hắn quay lại để đưa Linh đi, nhưng cô khóc lóc van lạy khiến người quản lý tên Tiết Đan, 63 tuổi, rủ lòng thương, bỏ ra 700 tệ đưa cho Bằng để giữ Linh ở lại thêm mấy ngày. Nhưng khi hỏi thăm tên tuổi, quê quán, Linh há miệng mà không phát ra âm thanh, sợ hãi trốn trong phòng.
Sau đó Bằng tới mấy lần, lần nào Linh cũng trốn tránh. Bà Đan thấy bất thường nên luôn ngăn cản. Một lần, Bằng muốn dùng vũ lực đưa Linh đi nhưng bị vợ chồng bà cầm cuốc chặn ở cửa. Bà Đan bảo Linh gọi cảnh sát và tìm gia đình, nhưng cô liên tục lắc đầu.
Linh từng liên lạc với mẹ, nhưng bà đã đổi số điện thoại di động sau lần giao tiền bất thành. Bà gần như tin chắc rằng con gái tham gia bán hàng đa cấp, lo cô dẫn kẻ xấu đến nhà. Linh cũng đến quán ăn sáng trước đó hỏi thăm tung tích của người nhà, nhưng không được gì. Cô không gọi cảnh sát vì Bằng đe dọa làm hại gia đình.
Hơn 1.730 ngày bị giam cầm như cơn ác mộng quẩn quanh khiến Linh trở nên đa nghi, nhạy cảm, luôn có cảm giác bị nhìn chằm chằm và bàn tán. Cô không dám tiết lộ trải nghiệm đau thương của mình, sợ bị ghét bỏ.
Đã lấy lại được tự do nhưng Linh lại gặp khó khăn trong việc thích nghi với tự do. Cô luôn đi theo bà Đan, cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Dần dần, cảm nhận được sự quan tâm của gia đình bà Đan, cô tự học nói lại, cuối cùng cũng có thể giao tiếp với bà.
Sau nửa năm ở chung, Linh quyết định kể cho bà Đan về cuộc đời mình. Sau đó bà Đan mượn 6.000 nghìn tệ, đưa dần cho Bằng để được giữ Linh ở lại, hắn cũng hiếm khi đến.
Năm 2018, Linh và con trai lớn của bà Đan trở thành vợ chồng, sinh một con trai. Nhưng ngay cả khi đối mặt với chồng, Linh vẫn cảnh giác, phải ngủ riêng, mỗi khi chồng đến gần là vung tay đánh theo phản xạ.
Đoàn tụ
Đến tháng 4/2024, Linh đi đăng ký hộ khẩu cho con trai, nhập thông tin của mình vào hồ sơ. Vài ngày sau, 15/4, cô nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát. Sau khi cảnh sát xác nhận danh tính, “người mất tích suốt 14 năm” cuối cùng đã được tìm thấy.
Ngày hôm sau, Linh đoàn tụ với gia đình, cùng mẹ ôm nhau khóc. Thấy con gái tiều tụy khác hẳn ngày trước, bố mẹ Linh yêu cầu cảnh sát điều tra kỹ, không vội vàng khép lại vụ án.
Ngày 25/4, cảnh sát huyện Đào Nguyên khởi tố vụ án hình sự. Bằng cùng vợ và con gái lớn bị tạm giam vì nghi ngờ giam cầm trái phép. Tuy nhiên, vì đã hết thời hạn truy tố, cả ba không bị khởi tố tội danh này.
Ngày 28/5, Viện kiểm sát phê chuẩn lệnh bắt giữ Bằng vì nghi ngờ hiếp dâm. Ngày 15/10, TAND huyện Đào Nguyên ra phán quyết, Bằng bị kết tội hiếp dâm và nhận bản án 15 năm tù.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng ký ức kinh hoàng vẫn ám ảnh Linh, khiến cô sống khép kín, sợ giao tiếp, không muốn quay về thành phố với bố mẹ. Vì bố mẹ không chấp nhận Linh lấy một người chồng nông dân “già và nghèo”, hơn cô 16 tuổi, đôi bên tranh cãi không dứt.
Cuộc sống hiện tại ở nông thôn của Linh cũng rất khó khăn. Bà Đan đã 72 tuổi, bị suy giảm thị lực và gãy xương tay phải, không thể lao động chân tay. Ở tuổi 53, sức khỏe của chồng Linh cũng yếu đi, không còn đi làm thuê bên ngoài. Gia đình không có thu nhập và phải dựa vào số tiền tiết kiệm vài chục nghìn tệ. Con gái lớn của chồng cô đang đi học, cần 2.000 tệ phí sinh hoạt mỗi tháng. Cách đây không lâu, con trai út của họ bị ốm, ngốn hết tiền tiết kiệm.
Chính quyền và hội phụ nữ địa phương có kế hoạch trợ cấp tài chính cho gia đình Linh, giới thiệu việc làm và giúp cô hòa nhập xã hội càng sớm càng tốt. Họ cũng nhờ chuyên gia tư vấn giúp con gái Linh hiểu nỗi khổ của mẹ, chuyển về sống cùng cô.
Vào ngày nhận được bản án, Linh đưa con gái đến đồn công an để đổi họ từ Chung thành họ chồng. Cô tin rằng đây sẽ là một khởi đầu mới.
Tuệ Anh (Theo Beijing News)
Nguồn bải viết : https://vnexpress.net/5-nam-bi-ke-hiep-dam-giam-cam-trong-phong-kin-4812090.html